Bài thơ “Đoàn thuyền đánh cá” viết về cảnh đoàn thuyền ra khơi đánh cá. Nghe thì đơn giản vậy thôi chứ nó ý nghĩa sâu sắc lắm, vừa là nói về công việc của những ngư dân, vừa là thể hiện tình yêu đất nước, tự hào về thiên nhiên, tài nguyên của ta.
Phần đầu, tức là hai khổ thơ đầu tiên, nói về cảnh đoàn thuyền đánh cá khi mặt trời dần buông. Hoàng hôn xuống, trời bắt đầu tối, ngư dân lại chuẩn bị đồ đạc, chèo thuyền ra xa. Nơi biển cả mênh mông ấy, hoàng hôn như bức tranh, không phải ai cũng thấy được cái đẹp ấy đâu. Nhưng khi ta nhìn kỹ, thấy ánh mặt trời đỏ rực, như gửi lời tạm biệt cuối ngày, để thuyền ra khơi lên đường đón gió đón sóng.
Rồi đoàn thuyền lao ra khơi, không phải chỉ đi kiếm ăn mà còn là lao động vì đời sống gia đình, vì đất nước. Đêm xuống, dưới ánh trăng sáng rực, người ta thấy được từng làn sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền. Cảnh đêm biển khơi dưới ánh trăng đó đẹp lắm. Thuyền và trăng như hòa quyện vào nhau, mênh mông mà dịu dàng, ai mà chẳng ngẩn ngơ khi nhìn thấy cảnh ấy cơ chứ.
Phần thứ hai của bài thơ, tức là bốn khổ tiếp theo, mới thật là hấp dẫn. Đó là lúc đoàn thuyền đánh cá đang làm việc hăng say, cùng nhau kéo lưới, cùng nhau vươn khơi xa để bắt những con cá to lớn, những con cá bạc như ánh trăng. Nói là lao động nhưng trong thơ nó nhẹ nhàng, bay bổng như bài ca, như cảnh lãng mạn đêm trăng vậy. Nhờ trăng, nhờ biển, mà người lao động cũng thấy như có thêm động lực. Ánh trăng chiếu xuống mặt biển, chiếu vào từng con cá, như tô vẽ thêm cho vẻ đẹp của biển quê hương.
Thuyền đi xa, sóng lớn nhưng ngư dân ta không ngại, họ cứ vững tay chèo. Trong những khổ thơ ấy, từng câu từ như khắc họa được vẻ đẹp của thiên nhiên, của lòng người, của cả biển trời rộng lớn của đất nước. Người ngư dân cũng vất vả lắm, nhưng với họ, đây là niềm vui, là sự gắn bó với quê hương, với biển cả bao đời nay.
Khổ thơ cuối cùng là lúc bình minh lên, đoàn thuyền trở về khi trời sáng rực rỡ. Sau một đêm dài làm việc không ngơi nghỉ, đoàn thuyền quay về, mang theo thành quả là những mẻ cá đầy. Ánh bình minh chiếu rọi, như chào đón đoàn thuyền trở về an toàn. Niềm vui khi trở về như lấp lánh trong từng con sóng. Họ thấy bình yên vì công việc đã xong, thấy tự hào vì những gì mình làm ra, thấy gắn bó hơn với đất nước, với quê hương.
Đọc bài thơ này, ta thấy lòng tràn đầy cảm xúc. Không chỉ là cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp mà còn là cả tình người, tình yêu đất nước. Nhờ công việc đánh cá mà bao đời nay, người dân quê hương ta sinh sống. Đó là niềm tự hào, là sức mạnh của cả đất nước.
- “Đoàn thuyền đánh cá” không chỉ là một bài thơ mà còn là khúc ca lao động đầy tự hào.
- Thiên nhiên, con người, tất cả hòa quyện trong cảnh đêm trăng trên biển.
- Qua bài thơ, ta thấy tình yêu quê hương, đất nước, thấy tự hào về con người lao động.
Thật sự mà nói, bài thơ này giúp ta yêu thêm đất nước, yêu thêm công việc lao động của ngư dân. Nhìn cảnh thuyền ra khơi, ngắm trăng và sóng, ta thấy lòng mình cũng xao xuyến, cũng muốn được góp sức cho quê hương.
Tags:[bài 11 đoàn thuyền đánh cá, bài thơ về ngư dân, tình yêu đất nước, thơ Huy Cận, thiên nhiên biển Việt Nam]